Chuyến giao lưu văn nghệ định mệnh giữa những sinh viên khoa Văn và Học viện Kỹ thuật Quân sự đã khiến trái tim trong lồng ngực Thanh đập rộn ràng. Chàng Giảng viên tên Thành đã hoàn toàn chinh phục cô Hoa khôi Văn khoa tên Thanh. Để rồi cùng với thời gian những kỷ niệm yêu đương khiến cho đôi lứa họ không thể tách rời dù những xa cách về địa lý khi một người ở Hà Nội, còn một người ở Vĩnh Yên. Nhưng có lẽ chính những khoảng cách ấy càng làm nhen nhóm tình yêu giữa hai người.
Thanh nhận lời cầu hôn của Thành vào đúng một ngày thu dịu mát. Ngày theo anh về nhà cũng là một ngày cuối của mùa thu. Nhìn mắt họ long lanh trong hạnh phúc như có thể xóa tan những khó khăn ở trước mắt. Trong căn nhà tập thể rộng chừng 20 mét vuông, Thanh sống cùng cô em chồng vừa đến tuổi cập kê. Chuyện tưởng như chẳng có gì, nhưng không giống với những gì Thanh tưởng tượng, cả một chặng đường khó khăn cứ như đổ ập xuống Thanh.
Thành sớm mồ côi cha rồi vào năm thứ 3 Đại học, Thành mất nốt mẹ. Mọi tình thương, mọi sự cố gắng phấn đấu, mọi nỗ lực của bản thân, Thành đều dành cho đứa em gái của mình. Anh hiểu cho những thiệt thòi của em, chiều em, nâng niu em nhưng không vì thế mà anh làm theo ý muốn của nó, rằng anh phải trở thành chồng của đứa bạn gái thân của em. Trớ trêu thay người mà Thành trao trọn trái tim lại là Thanh. Ra sức phá cũng không được, cuối cùng Thanh trở thành chị dâu trong sự ấm ức của cô em chồng.
Sau tuần trăng mật, Thành trở lại trường với mối lo canh cánh trong lòng bởi vậy đó là đêm khiến cả hai vợ chồng anh thức trắng. Anh lo cho vợ, lo cho những gì mà cô sắp phải đối mặt. Bởi chắc chắn người chịu thiệt về phần mình là vợ anh.
Anh hiểu tính Thanh và càng hiểu thói đỏng đảnh của em gái mình. Giờ nỗi lo lắng ấy cứ thường trực và bỗng dưng Thành thấy hối hận sao lại không sớm giải quyết khúc mắc ấy một cách triệt để rồi mới làm đám cưới. Thanh e ấp nép vào vai chồng rủ rỉ: “Anh ạ, rồi mọi thứ sẽ qua. Liên cũng là một người trẻ, càng không phải là đứa cố chấp chỉ có điều em sẽ chịu vất vả để cả anh và bố mẹ nơi chín suối không bao giờ phải lo lắng”.
Một lời nói của Thanh giống như một liều thuốc giải vô cùng hữu hiệu, Thành lên đường về trường mà lòng nhẹ bẫng khi anh biết sau mình là một hậu phương vững chắc. Hậu phương ấy sau bao nhiêu năm làm vợ và cho đến khi hoàn thành nghĩa vụ với hai đứa con của mình, Thanh mới thú thật những gì đã qua quả là khủng khiếp. Những cái nhìn liếc xéo của Liên, những bữa cơm vắng mặt Liên khiến Thanh lòng như lửa đốt.
Liên không cãi và càng chẳng nghe lời chị dâu, chống đối ra mặt nhưng chỉ khi nào vắng mặt anh. Còn lúc có anh trai ở nhà, Liên lại giống như một cô bé ngoan khiến Thanh phải ngỡ ngàng. Từ một cô con gái rượu được cưng chiều hết mực trong gia đình chỉ đến khi về nhà chồng, Thanh mới trưởng thành đến chính cô cũng không ngờ. Có lẽ tình yêu với chồng đã khiến mọi ấm ức trong Thanh cứ lắng xuống dần dần.
Liên như một đối thủ đáng gờm luôn tìm cách làm chị dâu phải đau khổ. Nhà có hai chị em nhưng chẳng khi nào Liên để cho chị yên. Dỗi hờn không ăn cơm, bỏ đi chơi là chuyện thường tình, còn không thiếu những hôm Thanh phải đi tìm em khắp nơi khắp chốn khi mà trời đã tối sập.
Trở về nhà khi chuông điểm đến hồi thứ mười hai và trước mắt Thanh, con bé Liên bướng bỉnh đang ngồi chễm chệ ăn hết tất cả những gì có trên mâm cơm. Nhịn đói, ấm ức mà không nói được với ai nhưng tệ hại hơn là khi trách nhiệm gánh nặng mà cô em chồng cứ ngày càng đè lên vai của Thanh. Chính những lo lắng ấy khiến Thanh không thể ngủ yên, ý muốn chinh phục tình cảm của Liên ngày càng đi đến ngõ cụt và Thanh đã khóc, khóc rất nhiều, khóc khi Thành vắng mặt.
Và cho đến hơn một năm sau bao mong mỏi, sau hàng chuỗi những nỗi buồn, Thanh đã có tin vui. Một mầm sống đang nảy nở trong cơ thể của cô khiến tâm trạng Thanh thay đổi đáng kể. Cô vẫn lo cho Liên, vẫn chờ cô em chồng bên mâm cơm bằng tình thương của một người chị gái. Liên vẫn vô cảm, vẫn lạnh tanh trước chị dâu và cánh cửa băng giá ấy chẳng thể nào biến mất.
Liên ghét chị dâu, ghét những gì mà chị ấy làm cho mình và ghét cả những lo lắng quan tâm của chị ấy. Chính điều đó khiến Liên chẳng buồn để ý đến hành động vô lối của mình, thế nên Liên đâu thèm nhặt cái vỏ chuối cô làm rơi trên sàn nhà ngày hôm ấy. Và hậu quả Thanh ngã sõng soài trên sàn nhà. Thanh chẳng biết được gì sau đấy nữa. Cô ngơ ngác tỉnh dậy khi nhìn căn phòng trắng toát.
Nhìn khuôn mặt sợ hãi của Liên, Thanh không thể khóc nổi khi biết mình đã mất đi đứa con. Hơn một năm trời mong mỏi là hơn một năm trời không có lấy một ngày vui vẻ, nhưng nghĩ đến Liên, Thanh không muốn anh em họ ghét nhau. Cô nuốt nỗi đau vào tận sâu bên trong trái tim mình và chỉ còn biết quặn lên mỗi lần nghĩ đến nó.
Lỗi tại Thanh sơ ý nên đã để mất đứa con, Thành chỉ biết được đến thế qua lời chia sẻ của vợ, anh không trách vợ, chỉ thương sau bao mong mỏi của vợ. Anh an ủi vợ nhưng điều lạ thay kể từ đây Liên thay tâm đổi tính. Dường như Thanh đã hoàn toàn chinh phục được trái tim của cô em chồng khó bảo.
Sau bao nhiêu năm giờ nghĩ lại cả hai chị em đều lấy đó như là một kỷ niệm buồn nhưng cũng chính là kỷ niệm vui. Buồn vui xen lẫn nhưng điều quan trọng là cùng với thời gian, họ càng trưởng thành và chắc chắn một điều giờ Liên luôn là cô em gái của Thanh chứ không phải là giặc bên Ngô như xưa nữa. Sự nhẫn nại và một trái tim yêu thương tha thiết đã khiến Thanh yêu hết thảy mọi thứ xung quanh Thành, kể cả khi đó là giặc bên Ngô đi chăng nữa. Yêu anh yêu cả đường đi lối về chính là điều mà Thanh rút ra được trong chính những trải nghiệm hôn nhân của mình.